Thứ Ba, 26 tháng 11, 2013

GIỌT BUỒN GỞI NẮNG - Giang Đà

GIỌT BUỒN GỞI NẮNG

Buồn gởi nắng phơi khô dòng nước đợi
Ta lỡ làng tìm bến cát ru hoang
Góc ghềnh cũ sóng bào mòn dĩ vãng
Ném ưu tư trườn lướt dốc hôn hoàng

Nơi ta đến tựu tinh ngàn vết nứt
Nói với bờ,cát lệ sụt sùi nhau
Như từng khóc ngân ngân lời vạn cổ
Mây trời treo chút nắng ngả nghiêng màu

Xin gởi nắng chuyện buồn u ám cũ
Góc gai đời chọt tím trái tương tư
Nghe đau điếng rọi hồn lên cát bụi
Giọt hồi sinh lố nhố bến vô hư

Xô đổ quách thành dấu xưa quánh cổ
Chạm bùn rong trầm tích đáy hoang sơ
Lời cây cỏ rưng buồn ru ướm nắng
Lệ đọng triền mi kiếp đá có ngờ !

                                   Giang Đà

Thứ Ba, 5 tháng 11, 2013

CHẠM ĐỈNH CÔ ĐƠN



CHẠM ĐỈNH CÔ ĐƠN

Trách ai sao nỡ để em mơ
Chạm đỉnh cô đơn lạnh bến chờ
Lệch gối đói tình : e vớ vẩn
Ôm chăn khóc bạn : ngại vu vơ
Ngày đi canh lụn đu đưa mộng
Đếm đến trăng nghiêng gầy guộc thơ
Cố níu vầng dương tươi lá cỏ
Mà người tin nhạn tựa sao mờ.

       Giang Đà -Lương Bút