Thứ Hai, 28 tháng 4, 2014

Chiều Đan Tay

Chiều đan tay bên bờ xanh huyền thoại
Gío sang mùa mật ngọt tuổi mộng mơ
Nhìn nhau lâu cho sóng ngã xô bờ
Và khóe mắt thẩn thờ tim lạc lối

Chiều đan tay qua bờ định mệnh
Ru chuyện tình, thơm lối cỏ xanh đời
Vài sợi tóc níu chân chiều vời vợi
Mây thẹn thùng, trăng rớt giữa đời nhau
                                      Đỗ Hồng Sa

Mưa Thu Phan Thiết

Tan hợp đời mình đêm Phan Thiết
nỗi nhớ mênh mông
hạnh phúc đâu rồi
men ứa lệ đêm đông

Ta mới quen sao sông Mường thức đợi
chút tình này không mua bán làm vui
nữa cuộc đời ngoảnh về quá khứ
như mây trôi ,thoảng gió...hoa cười,

Đừng vội chia tay thì em nhé !
những chuyện tình về cõi xa xăm
biển có buồn, biển nghẹn ngào với gió
ta buồn em- vì chuyện trăm năm

Rồi mai này ta về cát bụi
đến nao lòng ai thức gọi chuyến tàu đêm
rồi tình yêu như chim về ru muộn
đêm thu buồn...Phan Thiết giọt mưa êm
                                       Đỗ Hồng Sa

TÔI ĐI TÌM LẠI BÓNG MÌNH

Soi gương
   Tìm laị bóng mình
     Trách gương
        Sao chẳng giữ hình em xưa

Hoa rừng
  khép nụ chờ trưa
      Dấu chân em đứng bây giờ hỏi ai

Quen nhau từ dạo tóc dài
Bỏ duyên đôi lứa ra ngoài mộng mơ
Yêu nhau từ nét dại khờ
Nắm cơm em vắt đến giờ còn thương
Nay đành mỗi đứa một phương
Hoa xưa bỏ lại chiến trường lặng im

Trường sơn
    Mỏi bóng tôi tìm
      Cây ôm dấu võng im lìm ngẩn ngơ
Thế là em đã hóa xưa
Mai thơm rụng xuống cơn mưa vô tình

Dặm về
Tôi bước chông chênh
Soi gương mà ngại -bóng mình cô đơn
        (một thoáng XANH XƯA}
                               Võ Thị Hồng Tơ

Đâu biết xuân này ta gặp bạn

Đâu biết xuân này ta gặp bạn ?
Một gánh kiền khôn quẩy tếch ngàn
Một chiếc xe thồ than góc phố
Đời tèm lem mặt,gặp rưng rưng

Bạn của ta xưa hào sảng lắm
Một tấc lưỡi văn uốn đến trời
Một "núi" tiền vung bay cửa sổ
Bây giờ than bụi bắt tay rơi

Đã đành thế sự nhường thay đổi
Buồn chi bãi bể hóa nương dâu ?
Mười năm gặp bạn tiều phu mới!
Đời đổi nên thương chuyện đổi đời

Ta nhớ người xưa thời Chiến Quốc
Quần nâu ,áo vải luận anh hùng
Còn nay vương, tướng trong trời đất
Bạn mãi thồ than có biết không?

Nếu phải tuổi nhiều mà sức vụng
Còn mấy mươi năm bạn học hành?
Vì đời cơm áo đâu là trọng
Ai nghĩ mình phường vá túi khinh

Đâu biết xuân này là gặp bạn?
Một gánh kiền khôn quẩy tếch ngàn
Vai tựa cán thồ như cán bút
Nghiêng người buổi gặp ,lệch trời xuân....
                Lê Nguyên Ngữ

CHÙM THƠ BIỂN

1Sóng là anh
    Xô cát tràn bờ
       Hạt cát em
         Mặn từ lòng biển
             Sóng và cát
                 Sõng soài cát đợi
                     Con sóng tình mặn thắm vào tim

2 Bước vào thử
       Lòng biển hiền hay dữ
          Bước vào thử
            Một lần thôi sẽ hiểu
              Sóng cô đơn
                 Bởi cát mãi lạnh lùng

3  Sóng vẫn huyên thuyên
       Một đời mắc nợ
          Tàu không lướt
             Sóng mãi cô đơn
              Trong khoảnh khắc
                  Anh
                       Em
                            Như ánh trăng vờn sóng
                                 Gió nhấp nhoáng thổi
                                      Ta
                                           Lạnh tìm nhau.....(Bảo Hân :0925699117)

Thư Mùa Đông

         (trích)
Bao năm không thấy màu con gái
Vó ngựa nghe nhầm tiếng guốc em
Ước gì có chút hương bồ kết
Cho đá mềm đi núi ấm lên ..
                                               Hữu Thỉnh

Thứ Sáu, 25 tháng 4, 2014

CHỢT THƯƠNG DÒNG THÁC

Ngàn hoa như chúm chím cười
Chiều treo mây trắng ,sương phơi trắng chiều
Nước hồ Than Thở xanh reo
Chợt thương dòng thác lưng đèo rót xuân
Rừng thông trăng rải ánh vàng
Hút hồn ta với mấy tầng đồi trăng
Mênh mang bóng nước sương ngàn
Lá ôm ấp lá,thương phần mồ hoang....

NŨNG NỊU ĐỒI THÔNG - Lương Bút

Đã bao lần nâng niu nỗi nhớ
Nỗi đam mê và khoảnh khắc say tình
Say ao ước được về phố núi
Đôi chân mòn dép thảo nguyên xanh

Nhìn thác Prenn mù sương trắng muốt
Bờ hồ rủ bóng liễu soi gương
Vuốt nhẹ tóc bờ vai gió rối
Nghe thóang quê vội vã qua hồn

Ta đi giữa đất trời huyền thoại
Mây ngàn năm nũng nịu đồi thông
Như mở ngõ...níu chân lữ khách
Lang Bian xao xuyến khoảng trời...
                               Lương Bút


MƯA CHIỀU ĐÀ LẠT

Ở đây phố núi sương giăng lạnh
Như còn mằn mặn sóng hàng dương
Nghe thèm chút nắng chiều Phan Thiết
Nửa giấc liêu trai nửa bụi đường

Sáng nay bất chợt em đồi mộng
Gió từ thung lũng chở mây sang
Mới hay mình đã lưng chừng dốc
Nhặt trái mồ côi,cất tặng nàng

Nỗi buồn ly rượu đâu tri kỷ
Câu thơ lạc vận, nhiễu mênh mang
Mưa chiều Đà Lạt như rượu đổ
Đồi trăng say khướt mộng bờ hoang

Phố núi lang thang chiều vào tối
Cành sương nặng giọt, Aí Ân rừng
Chạm vách lâu đài ta trống hoảnh
Thương người, thương cả mắt rưng...